một ngoan hai mất việc cho em chọn

Vì vậy, mẹ kể chuyện cho bé 3-4 tuổi nghe nên chọn những câu chuyện thú vị, có ý nghĩa giáo dục. Song những câu chuyện này phải thật dễ hiểu. Để, ý nghĩa phù hợp với khả năng tư duy và trí tưởng tượng của bé. Để bố mẹ dễ dàng lựa chọn được mẫu truyện hay Nghị luận xã hội về nạn bạo hành trẻ em - Mẫu 5. Văn mẫu lớp 9: Nghị luận xã hội về nạn bạo hành trẻ em bao gồm 5 mẫu, kèm theo 2 dàn ý chi tiết. Qua đó, giúp các em học sinh lớp 9 tham khảo, có thêm nhiều ý tưởng mới để hoàn thiện bài văn nghị luận xã hội Một Ngoan, Hai Mất Việc, Cho Em Chọn. 3 cách giảm mỡ bụng dưới hiệu quả cho mọi cô gái. Những lý do thuyết phục bạn nên uống nước ép cà chua. Công dụng kỳ diệu của quả nhãn với sức khỏe ít người biết. Hôm tuần rồi vợ chồng An chị với hai con, và An em có về nhà chơi, được ba mẹ cho biết gia đình mình đã sống tại Nhu Gia nầy đúng 25 năm rồi đấy, thế là bà chị cả Khánh An bàn với cô em út Qu‎‎ý An quyết định phải tổ chức một cái tiệc thật trọng đại để Cách duy nhất để bạn khiến cho đối phương hoặc đám đông khán giả phải lắng nghe chính mình là cung cấp một lý do đủ lớn để họ làm việc đó .Và bạn sẽ không bao giờ tìm ra được lý do này nếu không thể xác định được ít nhất một trong bốn Tử Huyệt có thể Sie Sucht Ihn Freiburg Im Breisgau. Reads 2,439Votes 508Parts 68Complete, First published Jan 06, 2022Table of contentsThu, Feb 3, 2022Thu, Feb 3, 2022Thu, Feb 3, 2022Thu, Feb 3, 2022Thu, Feb 3, 2022Fri, Feb 4, 2022Fri, Feb 4, 2022Fri, Feb 4, 2022Là cậu thay đổi cuộc đời tôiFri, Feb 4, 2022Fri, Feb 4, 2022Fri, Feb 4, 2022Fri, Feb 4, 2022Người của tôi, không cần cậu loFri, Feb 4, 2022Fri, Feb 4, 2022Fri, Feb 4, 2022Sun, Feb 6, 2022Sun, Feb 6, 2022Sun, Feb 6, 2022Sun, Feb 6, 2022Sun, Feb 6, 2022Mon, Feb 7, 2022Mon, Feb 7, 2022Mon, Feb 7, 2022Mon, Feb 7, 2022Mon, Feb 7, 2022Tue, Feb 8, 2022Tue, Feb 8, 2022Tue, Feb 8, 2022Quá khứ, hiện tại và tương lai Tue, Feb 8, 2022Tue, Feb 8, 2022Sun, Feb 13, 2022Sun, Feb 13, 2022Sun, Feb 13, 2022Sun, Feb 13, 2022Sun, Feb 13, 2022Thu, Feb 17, 2022Thu, Feb 17, 2022Thu, Feb 17, 2022Thu, Feb 17, 2022Thu, Feb 17, 2022Fri, Feb 18, 2022Fri, Feb 18, 2022Fri, Feb 18, 2022Fri, Feb 18, 2022Fri, Feb 18, 2022Sat, Feb 19, 2022Sat, Feb 19, 2022Sat, Feb 19, 2022Sat, Feb 19, 2022Sat, Feb 19, 2022Sun, Feb 20, 2022Sun, Feb 20, 2022Một lấy anh, hai làm vợ anh, em chọn cái nào?Sun, Feb 20, 2022Sun, Feb 20, 2022Sun, Feb 20, 2022Tue, Feb 22, 2022Ông trời thích trêu ngươi Tue, Feb 22, 2022Tue, Feb 22, 2022Tue, Feb 22, 2022Kim Taehyung nước mắt cuối cùng cũng biết rơi vì Nayeon Tue, Feb 22, 2022Tue, Feb 22, 2022Tue, Feb 22, 2022Tue, Feb 22, 2022Tue, Feb 22, 2022Tue, Feb 22, 2022Tue, Feb 22, 2022Tue, Feb 22, 2022Tue, Feb 22, 2022Tác giả Luu _Shi_ Shi Nguồn Sưu tầm Thể loại Truyện teen71taenayeon Tác giả Mốc, thực sự là tôi đó các bạn, không phải reup đâu, ngoi lên đăng lại tác phẩm xem sao. Văn án Chuyện kể về một anh tổng giám đốc bá đạo ngày ngày bắt nạt cô thư ký đáng yêu Phương Hoài An. Nhảy hố nào =Truyện này do Patricia015 cho phép NovelToon đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của NovelToon   Mất rồi? Nghe thật nực cười!Phong Mạc Tử đột nhiên lại cười cười trước con mắt ngạc nhiên của mọi người, họ không hiểu cho đến khi- Cậu thật biết cách đùa Joy. Đừng giỡn nữa, cô ấy ở phòng nào trong bệnh viện?- Tử! Tôi không biết đùa, là sự thật, cô ấy chết khi cứu vừa dứt lời đã bị một lực mạnh xiết cổ áo, Mạc Tử một tay cầm cổ áo Joy, một tay vung lên giữa không trung có thể đấm đối phương bất cứ lúc nào. Ánh mắt sắc nhọn tàn nhẫn, giọng nói rít lên đầy đáng sợ. - Tôi bảo cậu thôi đùa. AN ĐÂU?Những người trong trong căn phòng chứng kiến cảnh này thì hốt hoảng, Haley đang ngồi cũng phải bật dậy ngăn cản. Nhưng nói cách nào, khuyên thế nào cậu ta cũng không nghe, cô chưa bao giờ chứng kiến một Mạc tử đáng sợ như vậy, cú đấm của cậu vung vào mặt Joy. Haley sợ nếu tiếp tục thì cả hai đánh nhau nên hét lên- Phong Mạc Tử, Joy không có lỗi, An cô ấy vì đẩy cậu ra khỏi chiếc xe mà không kịp bảo vệ mình nên mới...- Tôi không tin!-Cậu không tin tôi cũng chẳng biết làm sao?Mạc Tử thả Joy ra, bàn tay buông xuống, đáy mắt hoang mang không dám tin vào sự thật. An không thể nào để cậu một mình như vậy được, trong một khắc cậu sợ phải chấp nhận sự Cậu nghỉ ngơi đi, tôi với Joy về trước. Bác gái chúng cháu đi, cứ để cho cậu ấy bình tĩnh Được!- Phải rồi! Nếu cậu cố chấp không tin, nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai chúng tôi đưa cậu đến gặp cô nói xong liền bỏ đi, khuôn mặt Mạc Tử trắng bệch, bờ vai không kiềm chế mà run lên từng cơn, đôi chân như mất đi khả năng đứng vững khiến cậu muốn ngã. Cả đời cậu chưa bao giờ cảm thấy sợ như lúc này, trải qua một giấc ngủ dài, đùng cái An không còn bên cậu. Điều này làm sao chấp nhận được, có ai biết cậu phải làm sao đây?Ngoài xe,- Có sao không?Haley vừa hỏi vừa chạm vào vết sưng trên mặt Joy do Mạc Tử gây ra, vẻ mặt lo lắng không khỏi hiện lên. Vừa rồi, cô như thấy một Mạc Tử khác, cô không ngờ người cô yêu mười mấy năm lại hành xử như thế, lời nói của cô cậu ta cũng chẳng bỏ vào tai, rốt cuộc Haley trong mắt cậu đã thấp kém đến mức nhìn ánh mắt kia, lần đầu tiên dành cho mình không phải cho ai khác bất giác cảm động vô cùng, cư nhiên muốn lưu giữ khoảnh khác này mãi. Chỉ là một giây sau đó, cánh tay đẹp đẽ ấy buông xuống, lông mi cong vút hạ một nửa, nhìn sơ qua là biết đang chứa những u buồn. Anh tự cười chính mình ảo tưởng- Thất vọng?- Ừ, dù biết trước nhưng lúc chứng kiến mới thấy Trải qua một thời gian, cậu ta tự khắc sẽ quên cô gái nói xong thấy Haley thở dài, anh quen cô lâu như thế đương nhiên biết giờ cô đang nghĩ gì nên nói tiếp- Chuyện đó...cũng không phải là lỗi của mày, đừng quan tâm Nhưng một nửa cũng tại tao, lỡ Mạc Tử phát hiện thì phải làm sao? Thật không dám nghĩ mệt mỏi dựa đầu vào ghế tựa, cảm thấy mọi thứ thật khó khăn đối với cô. Cô chán ghét việc phải một mình đối diện cuộc sống này. Nhưng...- Ngốc! Có bị phát hiện thì tất cả tao một câu nói của Joy làm Haley bừng tỉnh, cô ngạc nhiên dương mắt tròn nhìn anh. Có phải vừa rồi cô vừa nghe lầm, nhưng khi nhìn nụ cười nửa vời của anh thì cô không dám phủ nhận nữa. Cô có lẽ đã quên, trước giờ Joy luôn ở bên cô, giúp cô làm những việc xấu xa mà tưởng chừng bản thân không dám, đã luôn thức tỉnh cô lúc cô buồn rầu chìm trong men rượu. Mặc dù Joy đã nói những câu như vậy rất nhiều nhưng lần đầu tiên cô cảm thấy mình bị rung động. Thật sự rung động bởi lời nói đó, cảm giác cô độc lúc nãy tan biến như một làn khói. - Mày sao lại tốt với tao như thế? Haley hỏi, không hiểu sao tim cô lại đập mạnh như vậy, trước nay ở gần Joy có bao giờ bị như vậy. Chỉ mong khi hỏi câu này, Joy sẽ trả lời khác xa với điều cô đang nghĩ lúc này, vì có thế cô mới không ngại ngùng với Joy. Người ta thường bảo đời chả như mơ, quả vậy vì...- Vì lỡ yêu chứ điên mất!!! Ngày hôm sau, dự với chả báo, thời với chả tiết, trên truyền hình kêu mai nắng, thế mà nhìn coi, mưa như trút nước. Dự báo thời tiết kiểu này nguy hiểm quá, mưa bão thất thường người qua đường ngã sấp mặt mất. Người người nhà nhà không dám bước ra đường nửa bước, vậy mà có một kẻ gần như điên lên nhất quyết đòi ra nghĩa trang bằng được. Nhìn Mạc Tử khổ sở, khuôn mặt xanh xao, vết thương trên đầu chưa khỏi mà xót, bất đắc dĩ Haley và Joy đành đưa cậu ta ra trang, một nơi an nghĩ cho những người đã khuất, không khí ở đây lúc nào cũng ảm đạm và buồn nhạt, cộng thêm hôm nay trời không có chút ánh sáng, nghe có chút run người. Ở một phần nào đó trong nghĩa trang, có một ngôi mộ vừa mới được đắp cách đây không lâu, những bó hoa tươi đẹp được xếp cẩn thận quanh ngôi một trên ngôi mộ là hình của một cô gái trẻ trung xinh đẹp, cười tươi như một bông hoa. Haley nhìn thấy có người đến trước cả bọn họ, đến gần mới biết thì ra là Lập Triết và bạn gái anh ấy, Hạ Linh. Nhìn mắt Linh sưng đỏ Haley đoán cô ấy đã khóc rất nhiều. Không ngờ An lại có những người bạn tốt như vậy- Đừng bận tâm gì cả, mình sẽ giúp cậu chăm sóc gia đình, yên nghỉ nói xong lại không kiềm được bản thân muốn khóc, nước mắt lại cứ chảy may mà có Triết an ủi. Cô nhìn sang bên, Mạc Tử đang tới gần chỗ này, đằng sau còn thêm hai người. Lúc Mạc Tử nhìn thấy mộ An, Linh thấy cậu cứ đứng đơ như vậy, một câu cũng không nói, nước mắt một giọt cũng không rơi. Còn nghĩ, cậu ta thật vô tâm, nhưng cô đã lầm, có những người biểu lộ tình cảm khác nhau chẳng hạn như cô, có lẽ chỉ biết khóc thương với Mạc Tử, ngay lúc này, cậu ta khụy gối quỳ xuống trước mộ An, cây dù trên tay cũng rớt tự lúc nào. Mưa cứ mưa, việc cậu ta quỳ vẫn quỳ dù Haley xót chạy đến che, mưa làm ướt người cậu, gió thổi qua lạnh cóng chân tay. Một tiếng trôi qua, Mạc Tử cứ quỳ như vậy, Linh cơ thể vốn đã yếu không thể chịu lâu nên đã về trước, Linh về Triết cũng về. Joy và Haley biết Mạc Tử cần có không gian yên tĩnh với An nên ra xe Mạc Tử, từ lúc biết nhận thức chưa bao giờ nếm trải cảm giác mất mát, cậu cũng không nghĩ tới việc phải mất đi thứ gì đó. Bây giờ cậu phải chịu đựng chuyện này Mạc Tử có lẽ không thể chịu nổi vì cú sốc quá ta thường bảo khi trải qua việc người mình thương yêu mất đi, có hai điều tùy thuộc xảy ra. Thứ nhất người đó mắc chứng trầm cảm, nặng nhẹ tùy mức độ. Thứ hai bị chứng ảo giác, khiến cho người đó hành động không có suy Mạc Tử đều vướng phải hai điều đó, như ngay lúc này người cậu đã không còn chỗ nào để mưa làm ướt. Hai tiếng trôi qua thật nhanh, Haley vì mãi vẫn không thấy Mạc Tử ra nên lo lắng vào xem thử, rồi khi nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp trứơc mặt mình khiến cô không đứng vững suýt ngã, may mà có Joy đằng Mạc Tử, cả người lấm lem bùn đất, dùng hai bàn tay bới nề đất đá, máu từ tay chảy ra mà ngay cả nước mưa cũng trôi không kịp. Cậu ta đang bới mộ An!!!Joy cũng không ngờ đến lại có sự việc xảy ra, nhất thời không phản ứng được, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn cậu ta điên cuồng bới đất bằng tay lại bình tĩnh hơn, chạy nhanh đến cản Mạc Tử lại, cây dù trong tay cũng rơi tự lúc nào- Tử! Cậu đang làm gì vậy?Cô hỏi, thấy cậu tươi cười trả lời- Tôi nghe thấy An gọi, tôi phải đưa cô ấy ra. - Cậu...Haley ngạc nhiên không thốt nên lời, đáy mắt cô lay động dữ dội. Mạc Tử! Cậu thà làm kẻ điên chứ không tin An An chết rồi, cậu tỉnh lại một lần nữa nhắc lại để Mạc Tử tỉnh ngộ nhưng...- An không chết, cô ấy chỉ đang giận tôi. Câu nói vừa thốt ra, MC và mọi người sốc hết một lượt, nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, lẽ nào đây chính là người con gái của năm. Tiếp tới là những tràng pháo tay vang dội từ mọi phía, có người còn huýt sao khen lấy khen để Jennie. MC cũng lau mồ hôi trên mặt, cười gượng nói- Haha! Cô có thể cho mọi người biết suy nghĩ độc đáo đó bắt nguồn từ đâu không?MC hỏi, mọi người thì hò hét tán dương lúc đó Jennie mới nhận ra rằng mình lố, không phải lố thường mà là lố nặng, ngại ngại cô lủi thủi xin phép rút lui khỏi cuộc chơi. Mà vừa mới ra khỏi cái đám đông đó cô lại bị sếp lớn nhà mình kéo đi, số cô đúng là chẳng bao giờ yên Taehyung dẫn cô ra một góc khuất, cốc cô một cái rõ đau rồi mắng- Em làm cái gì ngu ngốc trên đó vậy? Định diễn trò hề cho mọi người xem à?- Không – Bị đau Jennie đưa tay lên xoa đầu, mặt mũi nhăn hết cả ra- Còn dám nói mà cái thằng đó là ai? Sao lại dám thân thiết với em như ngước mắt lên nhìn chằm chằm cậu, hình như là đang rất giận, mặt đỏ hết lên rồi. Bỗng cô nhận ra cái gì đó, cười tủm tỉm hỏi- Ghen à?- Anh muốn giết chết thằng nghe Boss nói mà thấy mắc cười lại nhìn bộ dáng vò đầu kia phong lưu biết chừng nào thì cái tính tình nó trẻ con chừng Này Boss!- Hửm?- Anh cute quá!Rồi xong, Jennie đâu biết cái hậu quả sau lời nói ấy thế là bị vác không thương tiếc, vác như vác lợn ấy chứ không phải vác như kiểu phim tình cảm sến súa nào Thả em xuống! Mau! – Cô giãy đành đạch như con cá thiếu nước vậy mà người nào đó không nói không rằng vẫn mặc xác vác cô Jennie vào trong xe, thắt dây cho cô xong xuôi rồi cậu mới bắt đầu đe dọa - Ngồi yên ở đây nếu không muốn bị trừ lương. Cô nuốt ực một cái. Vâng, bạn trai cô đó đồng thời cũng là vị sếp lớn của cô, nhưng chuyện tình cảm và công việc có liên quan gì đến nhau mà cứ suốt ngày đem ra dọa vậy, tội cho cái phận bé nhỏ của đi tối về đều bị vác ném vào xe, may nhỉ, chân đỡ chạm đất, đỡ mỏi chân mà sao Jennie chẳng thấy may chút quãng đường đi về cô chẳng dám hó hé câu nào, tự nhủ im lặng là vàng, là tự bảo vệ bản thân khỏi ác ma. Cơ mà đi chưa được bao lâu thì ngủ xừ nó mất rồi, ngủ chả biết trăng biết trời gì luôn, cứ vậy mà ngủ Taehyung thấy Jennie ngủ quên thì dừng xe lại, tranh thủ lấy cái áo khoác đắp cho cô. Cả ngày nay cô chơi nhiều nên chắc mệt lắm, vén lại tóc cho cô, cậu mỉm cười, khẽ nói- Ngốc! Em cũng ghen còn tới nhà, Jennie được bế lên tận chung cư, cậu đưa cô vào giường, đắp chăn cẩn thận rồi ra ngoài ký một số tài ngày của họ trôi qua đơn giản như thế. Chỉ là chút ghen vụt vặt, chỉ là đôi lúc dỗi hờn vu vơ khi thì ngọt ngào khó tả nên ngày kế tiếp yên bình trôi qua cho đến..........Tại công ty, trong phòng làm việc của Kim Taehyung- Taehyung, thế anh có đi họp lớp không?Lí do cô có ở đây là vì nằm dài ở nhà chán quá không biết làm gì nên đem cơm trưa tới cho cậu, mà hiện giờ Jennie muốn đi làm cũng không được, hai tay đều bị thương nên Taehyung không cho đi làm, còn nói thêm không muốn nhận người bị thiểu não lúc nào cũng ngu ngơ như nãy đang đi lông bông ngoài đường thì gặp Oh Sehun mới nhớ ra cái vụ họp lớp, chết thật chủ nhật tuần này là họp rồi mà cô quên không hỏi cậu nên vừa đưa cơm vừa hỏi luôn cho Có lẽ.......- Nè, rốt cuộc có đi không, ba năm mới họp một lần ...- Thôi kệ, anh đi hay không cũng đâu liên quan đến em, vậy hôm đó anh chịu khó ở nhà một mình, em đi cả ngày Em nỡ sao? Anh ở nhà sẽ buồn lại cái mặt suốt ngày trêu cô, nhưng sao nó khiến con tim Jennie dung dinh lạ kì. Nhưng đâu chỉ vì cái bản mặt đẹp trai đó mà làm vỡ kế hoạch được, cô lạnh lùng đáp lại- Kệ anh, không liên quan đến em- À, ra vậy, anh còn định tháng sau cho em đi làm trở lại thôi thì suy nghĩ kĩ một chút về vấn đề vừa mới nghe thấy, não nó liền nhanh chóng chạy lại xoa xoa bóp bóp đấm vai cho Đại Boss của cô, tiếp tới là dùng giọng năn nỉ ỉ oi- Sếp! Em nghĩ kĩ rồi, anh quan trọng hơn mấy cái việc đấy nên cho em đi làm lại đi, tháng này em nghèo sắp chết ...- Nhưng em cũng không thể không đi họp lớp được hay anh đi cùng em, dù sao anh cũng phải gặp lại bạn bè chút chứ bộ. - Jennie vừa dứt lời liền được cậu kéo ngồi lên đùi, hai tay cậu ôm chặt eo cô, đầu thì dựa lên vai nói nhẹ- Anh không thích gặp mấy đứa từng theo đuổi nói mà lòng cô lao xao hết cả lên, rõ dở hơi, chỉ vì cái lí do vớ vẩn cùi bắp ấy mà không chịu đi họp lớp mới Sao phải quan tâm, em có thích người ta đâu mà Thế còn Kang Daniel?Cậu hỏi, giọng hơi trầm, cứ như phải kìm nén. Jennie nghe, bỗng ngây ngốc không biết trả lời sao nhưng khi nhìn vào ánh mắt tràn ngập yêu thương của Taehyung cô mới hiểu rằng, Daniel đã là quá khứ còn Kim Taehyung mới là hiện tại và tương lai của cô, là người cô thương bây giờ và sau này cũng Em có còn thích tên đó?Mỉm cười, cô lắc đầu rồi nói- Ngoài anh ra, người khác không có bản lĩnh làm em thích nhiều thế này họp lớp, mọi người đều đã trưởng thành nên quyết định thuê một phòng bar riêng để mở tiệc. Cả lớp có ba mươi bảy thành viên, tính sơ sài thì những người thành công được một phần bốn lớp, đa phần là về làm ruộng và nhân viên văn và Taehyung bước vào trong, hình ảnh tuổi học trò của bọn cô giờ đây đã lưu thành kí ức. Trước mặt cô là những khuôn mặt trưởng thành theo năm tháng, gặp lại họ cũng không biết nên nói gì, nên kể gì, rõ ràng cô từng rất thân với thành đúng là không khác với chia ly cho tới ngồi bên nàng lớp phó đanh đá của lớp, vẫn nghiêm túc như thường chỉ là khuôn mặt có chút thay đổi có chút mệt mỏi của công việc đang Uống một ly chứ Jennie, cũng lâu rồi không phó đưa cô ly bia vừa ỪmJennie nhận lấy ly bia còn chưa kịp đưa vào miệng đã bị cướp mất, Taehyung cầm ly bia một hơi dốc sạch, uống xong nói như đúng rồi- Nó không uống được, tôi uống phó thấy vậy cười cười trêu lớp trưởng, thì thầm to nhỏ cái gì đó, bơ luôn Jennie. Hai người này mờ ám quá, nghe đâu hồi trước lớp phó từng tỏ tình với Taehyung thì phải nhưng hình như bị từ chối, lỡ đâu hai người này thích lại thì buồn buồn định ngồi tán ngẫu với mấy cô bạn khác thì Kang Daniel tới ngồi cạnh cô trò chuyện- Jennie này, hôm trước Jihyo có nói gì thì đừng để trong bụng nhé, tính nó nông nổi Ừ, không có gì Mà Jennie với lớp trưởng đang hẹn hò à? Sao nhìn thân thiết vậy?Kang Daniel nói với giọng buồn buồn, cô không trả lời, chỉ cười thôi, cô cũng không muốn làm mọi chuyện rối lên nhưng Jennie lần này càng khiến mọi chuyện trở nên rối hơn. Trong khi mọi người còn đang hò hét ầm ĩ trong cái quán Bar thì An An với Lân ra ngoài đi dạo. Ở ngoài có vẻ thoải mái hơn nhiều so với cái nơi ồn ào đó, gió thổi thoang thoảng mang mùi hương của tháng hè. Tháng của những kí ức mong quãng đường Lân kể hết việc này tới việc kia, kể về những tháng ngày học trò, kể về thanh xuân năm ấy, mọi một lúc, An An cảm thấy đi đã khá lâu, nghĩ có lẽ Phong Mạc Tử đang đợi mình liền đề nghị-Cũng muộn rồi bọn mình quay về thôi -An!An An vừa quay đầu định đi liền nghe tiếng gọi lại của Lân, giọng cậu cứng cáp, lại đôi phần buồn bã, dường như muốn nói gì đó. Thấy vậy, cô hỏi-Có chuyện gì sao?-Mình muốn cho cậu biết một chuyện từ trước tới giờ mình không dám nói nhưng nếu không nói e rằng mình chẳng thể giải thoátAn An có vẻ như lường trước được chuyện này, cô cũng không ngu ngốc đến nỗi không nhận ra. Lân là cậu bạn năng động mà thời cấp ba cô thích, hồi đó không biết vì sao lại thích cậu chỉ nhớ có một lần cô bị một bọn học sinh quậy phá trong trường đánh đập đến nỗi ngất xỉu, lúc tỉnh dậy lại thấy mình đang ở nhà, hỏi mẹ thì mới biết là Lân cứu cô rồi đưa về nhà. Lúc đó cảm kích cậu ấy ghê lắm, còn tra hỏi sở thích tùm lum luôn nhưng tất cả chỉ là tình yêu của tuổi học trò mà thôi. Bây giờ An An chỉ coi Lân như một người bạn cùng lớp, mọi thứ thay đổi rồi. Hãy để cô tự tay chấm dứt mối quan hệ không rõ ràng như thế thích cậu! Cho mình một cơ hội được không?Lông mi của An An khẽ hạ xuống, Lân nói câu này không phải đã quá muộn rồi sao? Tình cảm đâu thể cứ vậy đứng chờ một người không biết trân trọng nó. -Lân! Cảm ơn cậu về những tháng năm học trò nhưng...Còn chưa kịp nói xong Lân bỗng dưng ôm cô, siết cô rất chặt như không muốn buông nói, cho mình một cơ hội, mình nhất định làm cậu hạnh phúcLân không muốn cô tiếp tục nói, cậu sợ rằng, những điều cậu lo lắng là sự thật. Cậu biết vì ngu ngốc mới bỏ lỡ An An, vì ngu ngốc mới không nhận ra tình cảm cô dành cho mình. Nhưng những ngày qua, cậu mới hiểu cậu rất cần có cô bên cạnh. Liệu hai người có thể làm lại từ đầuAn An bị ôm bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng đẩy Lân ra. Cô nghe cậu nói chỉ dám mỉm cười rồi lắc đầu nói xin từ chối như vậy, Lân cũng chẳng thể làm gì, nhìn bóng dáng An An dần đi xa làm cậu nhớ lại một mảng kí ứcNgày 25 tháng 8, ngày khai trường năm lớp mười cũng là ngày đầu tiên nhận lớp. Thầy chủ nhiệm là một người khó tính khó chiều, thầy điểm danh cả lớp thì không thấy ai tên Phương Hoài An thưa cả. Một lúc sau, bỗng có con nhóc chạy vào với bộ mặt hối hả thở không ra hơi phân trần nói em đi nhận lớp nhầm, thế là lớp cười, thế là nó bị ra hành lang được nửa năm nó liền chơi thân gần hết cái lớp ngoài trừ hai ba người. Lân nhìn nó cố gắng nói chuyện với cậu bạn lớp trưởng chỉ để được tha tội nói chuyện trong lớp mà phụt cười, nó năn nỉ, nó ỉ ôi mà lớp trưởng chả động đậy cái đứa con gái khác thường gửi thư tình, thư mến cho Mạc Tử thì nó gửi thư nhận lỗi vì ăn quà trong lớp. Lân lâu lâu lại cứ để ý một chút về An An như thế. Rồi cuối tuần tổng lại những người gây mất trật tự, không tuân theo nội quy nhà trường, không biết vì cớ gì mà lớp trưởng không đọc tên nó ra mới nói nó cảm kích cậu ta quá lúc ra về cảm ơn rối rít nhưng buồn thay phải làm nô tì cho lớp trường một tuần. Lớp trường đại nhân đi xuống phòng tập vụ thì nó phải bê xếp tài liệu lẽo đẽo theo sau, nói chung cậu ta đi đâu nó đi đó. Nhớ một lần, Lân trốn học thể dục ra sân sau nhà trường chơi thì thấy lớp trưởng lạnh lùng bắt An bê dụng cụ thể dục, trong lúc An đang bối rối với đống đồ lộn xộn cậu nhìn thấy Phong Mạc Tử cười. Là nụ cười mà theo như cậu biết lớp trưởng chưa bao giờ giành cho đứa con gái nào trong phòng dụng cụ không biết xảy ra chuyện gì, Lân nghe thấy tiếng đồ đổ và mấy tiếng leng keng của thanh sắt rớt xuống. Một lúc thì nhìn lớp trưởng cõng nó ra khỏi phòng, cậu để ý mới thấy chân của nó được băng lại bởi một mảnh vải, máu đỏ thẫm ướt lộ ra bên ngoài. Cậu đoán, có lẽ thanh sắt đã cứu phải chân rồi, lúc đó cậu không quan tâm An cho lắm, sau đó vẫn tiếp tục chơi với mấy thằng lớp mười một, khi cậu đang trên đường đi học về liền thấy Phong Mạc Tử bế An đang ngất xỉu trên tay. Lúc đó trên người An đều bị bầm tím trông rất tội, trên đầu còn chảy máu, người thì ướt sũng, hình như là bị ai đó tạt nước thì phải. Xong lớp trưởng nhờ cậu một việc, bảo có việc gấp nên đưa nó về nhà hộ. Lúc đó bế nó trên tay Lân mới thấy nó dễ thương, trông như cún con ngoan ngoãn vậy, có chút cảm tình nên đưa nó về nhà, dù sao cũng là bạn cùng lớp. Vậy là ngày hôm sau, nó đến cảm ơn Lân, trông rất chân thành, cậu chỉ đưa nó về chứ có làm gì đâu mà phải mang ơn như sau cậu mới biết ngày hôm đó, nó gặp một lũ học sinh cá biệt và bị đánh đập xả tức. Phong Mạc Tử vô tình đi ngang qua nhìn thấy liền tức giận xử hết lũ đó, nghe nói có đứa còn bị lớp trưởng rạch mặt chỉ vì dám tát An. Trong lúc cậu ta không để ý liền bị một đứa dùng gậy đánh trọng thương một cánh tay nhưng vẫn bế nó đi. Vì bị thương ở tay nên lớp trưởng nghỉ học cả tuần, lớp đến thăm ầm ầm mà chỉ có mỗi nó không đến thăm, lúc hỏi thì nó bảo không cần như nó hiểu lầm vụ Lân cứu nó nên lúc nào cũng cảm ơn cậu, lúc đầu Lân còn định nói cho nó biết nhưng sau khi thấy nó mỗi ngày đều xem mình đá bóng, mỗi ngày đều đặt một chai nước khoáng trong hộc bàn thì không nỡ quyết định im lặng cứ để An hiểu lầm cũng được, cũng không mất mát gì. Cuối năm lớp mười một thì nghe tin lớp trưởng qua nước ngoài, con gái trong lớp không khỏi khóc cạn nước mặt ấy chứ nhưng riêng nó lại không chút biểu cảm nào. Trước hôm đi một ngày, lớp trưởng gọi Lân ra ngoài nói có chút chuyện. Mà lúc Lân đến nơi hẹn lại chẳng thấy ai, chỉ có một mảnh giấy nhỏ được kẹp vào một quyển tờ giấy ra, hàng chữ Mạc Tử hiện lênCô gái của tôi nhường cho cậu, nếu không biết trân trọng một ngày nào đó tôi sẽ cướp lại những gì đã mất, khiến cho cậu hối ngày hai chap, thế là đền đủ cho mọi người chưa nhỉ?Trang facebook mới lập, rất mong mọi người ghé thăm, nếu có thông báo gì Shi sẽ đăng ở trên đấy hết. Face được dán trên tường nhà Shi nhé ^^

một ngoan hai mất việc cho em chọn